Lão bá hộ ngồi bàn nước mặt đăm chiêu dữ lắm, bà lớn châm trà nhẹ giọng hỏi:
– Sao dzậy ông?
– Ờ, dạo này bên Đông Ấn lấy hàng kém quá, mà lại có đối tác mới từ Nga la tư, Anh cát lợi, Miến đến muốn đóng công tra hàng bà nó à. Tui cũng muốn xuất cho họ.
– Sướng vầy sao mặt ông nhăn dữ vậy?
– Thêm đối tác thì vui, nhưng phải thêm công nhân, tăng máy móc, thêm hàng dự trữ, thêm kho chứa, thêm đội bảo an, chi phí lớn dữ lắm đó!
– Thì thanh lý hợp đồng trả thôi.
– Thời gian bà ơi! Thời gian từ khi xuất hàng đi đến lúc tiền về mà chưa kịp thanh toán lương, trả chi phí thì anh em ăn gì sống?
– Thì ông tính sao?
– Đáp ứng một số ít đối tác có tiềm năng, có thương hiệu, đối tác nào chậm, yếu, độ tín thấp thì tìm kế hoãn binh!
– Tính vầy rồi thì làm thôi, sao ông phải lo
– Bà nghĩ tôi xuất tới 3 công tra lớn vầy, thiếu trước hụt sau, tính toán nát nước đắp chỗ này lấy chỗ kia vậy mà đủ được sao?!?
.

.
Mèo nhỏ bắt chuột bé, rắn con bắt nhái nhỏ! Qua cái đận này xuôi chèo mát mái mới huỡn được, đời cơ bản là đầy thách thức lắm mà. Robot lên, máu lửa lên anh em, lúc này là lúc cần đổ máu rồi!!!