Lão lại đi giao hàng, mấy nay vào ra các spa, salon tóc, salon beauty tiếp xúc nhiều bà chủ giàu có, ngồi trong nhiều không gian đẹp, hoành tráng. Lão giao hàng xong, lòng tràn ngập hi vọng, cười mãi không khép được mồm. Lão khởi nghiệp đầy gian khó, vốn ít, quan hệ xã hội kém, lại nhằm 2 năm đại hạn của thiên hạ. Chèo chống mãi mới vực dậy cái hoạt động của xưởng sản xuất mỹ phẩm, nói thì nhẹ nhưng ghé vai vào gánh mới thấy vật vã vô cùng. Rồi cũng đến ngày người ta chú ý đến lão, tìm đến với lão dùng thử sản phẩm của lão…cũng có ngày mở mặt với đời!
Lão ghé quán mỳ quảng, gọi một tô mỳ Phú Chiêm gắp rau thơm, vắt chanh, chan thêm mắm, bẻ đôi quả ớt xanh Đại lộc. Lão cố ý làm thật chậm, thật chậm thưởng thức cái không gian thơm phức mùi rau sống, hành tỏi và nhất là cái cảm giác ….sắp được ăn món mình thích. Trời cho lão bản lĩnh lớn nhưng chưa cho lão điều kiện để sử dụng hết bản lĩnh đó, nên số lần được ăn quán ngon của lão cũng hiếm lắm…

Chiếc Ford Everest đi ngang qua, làn khói xanh sản phẩm cháy của động cơ V6 turbo-diesel 6 xi-lanh bay vào quán mỳ, phớt qua mặt lão. Mắt lão rực lên thoát khỏi cảm xúc dưới đáy tô mỳ, soạp nhanh, đi làm tiếp. Hài lòng với tô mỳ thì chiếc suv mỹ kia sẽ vuột khỏi tay mất, không thể để vợ con khổ mãi được. Lão đứng dậy miệng lầm bẩm: Bố khỉ hộp số tự động 10 cấp chuyển số êm quá là êm!!!